Cuộc
hội thảo quốc tế về Nghệ thuật ĐCTT vừa được Bộ Văn hóa-Thể thao và Du
lịch, Viện Âm nhạc Việt Nam phối hợp với UBND TP Hồ Chí Minh và 21 tỉnh,
thành phố của vùng Nam bộ tổ chức từ ngày 9 đến 12-1 tại TP Hồ Chí
Minh. Với chủ đề “Nghệ thuật Đờn ca tài tử và những lối hòa đàn ngẫu
hứng”, hội thảo đã thu hút sự tham gia của hơn 100 nhà khoa học, nhà
nghiên cứu, nghệ nhân và các nhà nghiên cứu văn hóa của thế giới đóng
góp ý kiến, nhằm hoàn thiện hồ sơ “Nghệ thuật Đờn ca tài tử Nam bộ”
trình UNESCO công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân
loại.
“Tài tử” mới đờn và ca
Với tên loại hình nghệ
thuật này, đến nay vẫn có khá nhiều ý kiến trái chiều, rằng lối chơi
ĐCTT chỉ là ngẫu hứng, không chuyên nghiệp. Nhưng theo lý giải khoa học,
“tài tử” có nghĩa là người có tài. Chữ “tài tử” còn để chỉ việc không
dùng nghệ thuật của mình làm kế sinh nhai. Người ĐCTC khi nào thích thì
cùng với bạn đồng điệu họp nhau tại nhà một người trong làng rồi cùng
hoà đàn để vui chơi và để cho người mộ điệu thưởng thức.
GS Trần
Văn Khê cho hay, nhạc tài tử chơi ngẫu hứng, nhưng phải ghi nhớ trong
đầu để chơi. Thí dụ như “xàng” trong ĐCTT không dùng ký âm của Phương
Tây để diễn tả được. Không ký âm được, vì mỗi lần chơi đều khác nhau,
nếu ký âm thì cũng chỉ ghi lại một giai đoạn thôi. Không thể nhìn vào ký
âm để chơi, vì ĐCTT từ tĩnh sang động… Nói một cách nào đó, ĐCTT là một
loại hình âm nhạc cần “tri thức thưởng thức”, người chơi phải thả hồn
vào từng âm giai, người nghe phải hiểu tiếng long của ngón đờn. Càng
nghe càng hiểu thì thấy càng hay và say mê là như thế. Nghe để buồn, để
vui với một loại hình âm nhạc dân gian độc đáo này đã gắn kết với những
thân phận đi mở cõi…
Đến nay, chưa có tài liệu nào xác định được
năm cụ thể ra đời của ĐCTT. Dựa theo các nhà nghiên cứu, các nghệ nhân
thì ĐCTT hình thành vào cuối thể kỷ 19 đầu thế kỷ 20, xuất phát từ những
nhạc sĩ, nhạc quan của triều Nguyễn theo phong trào Cần Vương vào Nam
đem theo truyền thống Ca Huế. Trên đường đi họ dừng chân ở các tỉnh
duyên hải miền Trung, từ đó Ca Huế mang thêm chút âm hưởng xứ Quảng. Vào
đến miền Nam, ĐCTT không còn giữ nguyên chất Ca Huế mà thay đổi rất
nhiều để thích nghi theo thị hiếu, thẩm mỹ phù hợp với nếp sống mới.
GS Tô Ngọc Thanh khẳng định, tuổi đời của ĐCTT không ảnh hưởng đến lập
hồ sơ, bởi UNESCO đã phân loại di sản thành di sản nghệ thuật đại diện
và di sản cần được bảo vệ khẩn cấp. Quan trọng nhất là chúng ta khẳng
định được giá trị của ĐCTT-một loại hình nghệ thuật cổ truyền có câu
chuyện dân gian truyền thuyết, từ những người nghệ sĩ trong cung đình,
mang về cho cộng đồng và phát huy nghệ thuật đó trong nhân dân. Được
nhân dân đón nhận và mở rộng không gian trình diễn. Và ngày nay, nó đang
có sức sống mãnh liệt trong dân. Bằng chứng là đi khắp vùng đất Nam Bộ,
từ TP Hồ Chí Minh tới các miệt vườn Bạc Liêu, Mỹ Tho, Đồng Tháp, Cần
Thơ…hay Cà Mau, mọi người có thể bắt gặp bất cứ ở đâu những “gánh” hát
ĐCTT, những CLB ĐCTT chuyên nghiệp. Với sức sống lan rộng và bền vững
như vậy, khó có loại hình nghệ thuật dân gian nào mà lại cớ tới gần
2.500 CLB như nghệ thuật ĐCTT.
Tiến tới UNESCO
Viện
trưởng Viện Âm nhạc Việt Nam-ông Lê Toàn cho biết, theo kế hoạch, trước
ngày 31-3-2011 hồ sơ ĐCTT phải trình tới UNESCO. Nhưng thời gian để
chuẩn bị cho hồ sơ quá ngắn, cuối tháng 5-2010 Viện mới nhận được quyết
định của Thủ tướng chính phủ. Trong khi đó, không gian của ĐCTT rộng
khắp vùng Nam bộ: 21 tỉnh, thành phố. Con số tỉnh, thành phải điều tra,
khảo sát lớn nhất từ trước đến nay.
Ngày 9-1 vừa qua, tức ngày tổ
chức hội thảo quốc tế mới có 14 tỉnh, thành phố hoàn thành xong việc
điều tra khảo sát về ĐCTT. Trong quá trình tiến hành khảo sát, kiểm kê,
tổ chức tọa đàm ở các tỉnh, thành phố liên quan đến ĐCTT thì hầu hết là
nảy sinh bất cập, vì ĐCTT có không gian “sống” lớn nên ở địa phương nào
cũng cho mình là gốc của ĐCTT.
Ông Đặng Hoành Loan, nguyên Viện
phó Viện Âm nhạc, người cùng tham gia vào việc điều tra khảo sát ĐCTT
tại 14/21 tỉnh thành đã nêu những tín hiệu đáng mừng cho việc lập hồ sơ
về ĐCTT. Qua điều tra điền dã, nhóm lập hồ sơ đã phát hiện có 24 CLB và 4
dàn nhạc chơi ĐCTT xuất sắc, trong đó dàn nhạc tài tử của Tòa Thánh Cao
Đài (Tây Ninh) là chơi chuẩn nhất. Phỏng vấn nghệ thuật được 18 tay
đờn, sưu tầm được 8 tập tài liệu của 8 danh cầm và tìm được bài Ngũ
châu, bài Tứ bửu bằng chữ nhạc cổ truyền. Đó là những gì quý gía nhất
của ĐCTT, vào những hạng mục quan trọng của việc lập hồ sơ.
Theo
TS Lê Thị Minh Lý - Phó cục trưởng Cục Di sản văn hóa, thời hạn cuối
cùng để chúng ta trình hồ sơ này lên UNESCO là ngày 31-3-2011. Và nếu hồ
sơ chúng ta đạt yêu cầu thì khoảng tháng 6 hoặc 7-2011 nghệ thuật đờn
ca tài tử sẽ được công nhận và ghi vào danh sách di sản văn hóa phi vật
thể đại diện của nhân loại.
TS Lê Thị Minh Lý cũng cho biết, dù
thời gian chuẩn bị và hoàn tất hồ sơ quốc gia nghệ thuật đờn ca tài tử
khá ngắn (từ tháng 8-2010 đến tháng 3-2011) nhưng do đã có kinh nghiệm
từ năm lần lập hồ sơ quốc gia cho các di sản tiêu biểu ở miền Bắc, miền
Trung và Tây nguyên nên Cục Di sản văn hóa tin tưởng hồ sơ sẽ thỏa mãn
các quy định của UNESCO và được chấp thuận. Nếu trong trường hợp tháng 3
hồ sơ vẫn chưa đầy đặn, đúng với yêu cầu của UNESCO thì Cục cũng không
vội vàng mà nộp hồ sơ.
Nhiều ý kiến sau hội thảo đưa ra, rằng việc
Việt Nam có được tiếp nhận hay không di sản văn hóa phi vật thể thứ sáu
này (sau Nhã nhạc cung đình Huế, Không gian cồng chiêng Tây Nguyên, Ca
trù, Quan họ, Hội Gióng) đã không còn quan trọng, mà cái cốt lõi là sự
quan tâm, giáo dục và định hướng phát triển trong tương lai của loại
hình nghệ thuật này sẽ được thực hiện như thế mới là điều quan trọng.
|
Nhận xét
Đăng nhận xét