Ngọc Huyền (sinh năm 1970) là một nghệ sĩ cải lương nổi tiếng người
Việt. Cô đặc trưng bởi hai lúm đồng tiền trên má và mái tóc đen dài.
Ngọc Huyền từng đoạt nhiều giải thưởng lớn trong nước, nhận danh hiệu
nghệ sĩ ưu tú và được đánh giá là người đã "đưa cải lương bứt phá khỏi
các khuôn mẫu cũ... để tiếp cận...nhịp sống của thời đại ". Cô có giọng
hát ngọt ngào, thể hiện qua sự mến mộ của khán giả. Suốt một thời gian
dài, Ngọc Huyền đã thường xuyên xuất hiện trên các kênh truyền hình
trong những chương trình cải lương và các sân khấu lớn trong cả nước.
Cô tên thật là Vũ Hà Ngọc Huyền sinh năm 1970 tại Sài Gòn. Gia
đình cô di cư vào Nam năm 1954. Cha cô là một kiến trúc sư gốc Hà Nội,
mẹ nguyên quán ở Hà Tây. Ngọc Huyền sinh ra tại Sài Gòn. Gia đình không
ai theo nghề nghệ thuật nhưng Ngọc Huyền lại đam mê với nghề này. Được
sự ủng hộ và truyền cảm hứng từ mẹ, cô bước vào sân khấu từ năm 14 tuổi
bằng sự nghiệp ca hát cải lương.
Năm 1985, Ngọc Huyền hát trên sân khấu Thanh Nga vở tuồng đầu tiên là Những đêm trăn trở.
Từ 1985 đến năm 1989, Ngọc Huyền được học cách hát tuồng Tàu qua
các vở tuồng kinh điển. Sau khi gia nhập đoàn cải lương tuồng cổ Huỳnh
Long, cô được các nghệ sĩ đào tạo hát Hồ Quảng, rồi tiếp tục được các
nghệ sĩ có tiếng khác trong lĩnh vực đào tạo. Cô diễn thành công nhiều
loại tuồng, từ tuồng cổ, Hồ Quảng đến các vở ca kịch xã hội hiện đại.
Năm 1992, từ lĩnh vực cải lương, cô tham gia sang lĩnh vực ca nhạc, điện ảnh.
Ngọc Huyền từng là diễn viên xuất hiện nhiều nhất trong các
chương trình băng đĩa trong nước và được khán giả ái mộ gọi cô là "Nữ
hoàng chi bảo vidéo", là nghệ sĩ trẻ nhất miền Nam trong lĩnh vực cải
lương được Nhà nước trao tặng danh hiệu nghệ sĩ ưu tú vào năm 2001.
Tháng 12 năm 2002, cô còn tổ chức liveshow "Mãi mãi ước mơ" tại Nhà hát
Hoà Bình ở Thành phố Hồ Chí Minh trong 3 đêm liền, thu hút hơn 5.000
khán giả tham dự. Giáo sư Trần Văn Khê nhận xét:
“ Qua chương trình này, cải lương đã bứt phá ra ngoài những
khuôn mẫu cũ để tiếp cận với giới trẻ bằng hơi thở, nhịp sống của thời
đại nhưng vẫn giữ được chất mộc mạc, truyền cảm, trữ tình của sân khấu
truyền thống. ”
Sau một thời gian bay show qua Mỹ bằng con đường du lịch và ngụ
tại nhà ca sĩ Thanh Tuyền, năm 2002, Ngọc Huyền quyết định tiến tới hôn
nhân với Don Nguyễn - con trai Thanh Tuyền, một sĩ quan trong Không quân
Hoa Kỳ. Cô kết hôn và sang Mỹ định cư. Sau đó cô chuyển sang lĩnh vực
ca tân nhạc, tân cổ giao duyên và phát hành DVD những trích đoạn Hồ
Quảng Tứ đại Mỹ Nhân, giành được sự yêu mến của khán thính giả hải
ngoại. Tháng 8 năm 2010, cô tổ chức liveshow mang tên "Giữ Mãi Tình Yêu"
kỉ niệm 25 năm ca hát tại Dallas với hai suất diễn trong cùng một ngày,
do Trung tâm Asia thu hình và phát hành thành DVD.
Từ 2003, Ngọc Huyền trở thành ca sĩ độc quyền cho Trung tâm
Asia. Cùng thời gian này, cô vẫn tiếp tục tham gia các chương trình văn
nghệ tại Việt Nam.
Tháng 7 năm 2005, trong chương trình Asia 46 - Hành trình 30 năm
(bị chính quyền Việt Nam xem là "một chương trình phản động được dàn
dựng quy mô và hoành tráng"), Ngọc Huyền đã trình bày ca khúc "Quê hương
bỏ lại" với biểu hiện bị báo Việt Nam miêu tả là "khóc bi ai",trong bộ
áo dài họa hình chữ S trước những mô hình trại tạm cư. Một số bài báo
của Việt Nam lên tiếng chỉ trích sự xuất hiện của cô trong chương trình
này. Bà Phó Giám đốc Sở Văn hóa - Thông tin Thành phố Hồ Chí Minh còn
cho rằng "Chỉ cần một chương trình này thôi, Ngọc Huyền không còn xứng
đáng với danh hiệu NSƯT" và còn tuyên bố "ủng hộ ý kiến không cho Ngọc
Huyền về nước nữa".
Tháng 4 năm 2007, Trung tâm Asia phát hành bộ đĩa DVD thứ 54
mang tên Bước chân Việt Nam, với mở đầu bằng màn quảng cáo phim Vượt
sóng sản xuất ở hải ngoại, được giới thiệu là "bộ phim đầu tiên về tù
cải tạo và thuyền nhân". Chương trình có sự tham gia của Ngọc Huyền cùng
một vài nghệ sĩ trong nước có tên tuổi như Bảo Yến và Kim Tiểu Long. Bộ
Văn hóa - Thông tin Việt Nam đã ban hành chỉ đạo thu hồi bộ đĩa này
(vốn chỉ lưu hành lậu dưới dạng đĩa giả tại Việt Nam) vì cho rằng nội
dung mang tính chất "phản động" và "có nhiều bài hát có minh họa hình
ảnh và lời bình đả kích chế độ". Tuy nhiên, sau lệnh cấm, có đánh giá
rằng việc báo chí lên tiếng hay việc chỉ đạo thu hồi bộ đĩa từ phía nhà
cầm quyền chỉ có tác dụng làm tăng gấp đôi giá đĩa lậu và đĩa vẫn tiếp
tục được bán rộng rãi trên thị trường chợ đen; các cơ quan chức năng
không thể kiểm soát hết được.
Năm 2008, trong chương trình Asia 58 - Lá thư từ chiến trường,
trước phông màn lửa cháy và pháo nổ, Ngọc Huyền xuất hiện trên chiếc xe
jeep trong trang phục áo dài cách điệu, trình bày ca khúc "Thương về
vùng hỏa tuyến" với phần ca từ mà báo Công an Thành phố Hồ Chí Minh diễn
đạt là kể về "vùng hỏa tuyến lửa máu, xóm thôn hoang tàn đổ nát". Việc
xuất hiện trên video này khiến cho Ngọc Huyền lại bị nhiều báo tại Việt
Nam chỉ trích, trong đó tờ báo Công an Thành phố Hồ Chí Minh cho rằng cô
đã "rên rỉ nức nở các bài hát xuyên tạc đất nước...", "không đúng sự
thực về quê nhà". Về việc này, Ngọc Huyền nói:
“ ... em cảm giác rất buồn. Khi người nghệ sĩ hay ca sĩ cầm một
ca khúc để hát hoặc nhận một vai để diễn, họ chỉ biết đặt mình vào nhân
vật đó chứ họ không nghĩ mình đứng bên lề chính trị này hay lề chính trị
kia. Những người viết báo đó đã không thương cho những người làm nghệ
thuật. ”
Sau sự kiện này, việc tước bỏ danh hiệu và việc cấm biểu diễn
của cô cũng được chính quyền xét lại nhưng chưa được chính thức xử lý vì
cô đã định cư ở nước ngoài.
Tháng 1 năm 2010, phần về Ngọc Huyền cũng không được phía Việt
Nam đưa vào cuộc triển lãm chuyên đề "Nữ nghệ sĩ cải lương miền Nam" tổ
chức tại nước này.
Về việc định cư ở nước ngoài, Ngọc Huyền cho biết cô "không hối
hận khi quyết định ra đi" và "nếu thật sự mình yêu nghề, yêu sân khấu
thì nơi đâu mình cũng vẫn có thể bảo tồn và phát triển loại hình nghệ
thuật mình yêu mến và đeo đuổi."
Trong cuộc phỏng vấn vào đầu năm 2005, nhân nói về chuyện hôn nhân xa xứ của cô, cô bày tỏ:
“ Nhìn lại mọi chuyện, em thấy tất cả như Định Mệnh bày sẵn. Em
không biện bạch cho mình mà đây chỉ là những bộc bạch..., nếu khán giả
thương, hiểu cho Huyền thì đó là Hạnh Phúc lớn dành cho nghệ sĩ. Khi còn
là một cô bé, em đã có nhiều suy nghĩ về thần tượng của mình - những
nghệ sĩ tài danh. Họ luôn là người sống chân thật, vì thế, họ mới truyền
tải tới khán giả những nhân vật trên sàn diễn, mà khán giả có thể khóc,
cười với nhân vật đó. Cũng có người cho rằng diễn xuất là sân khấu...
Nhưng cuộc đời là sân khấu, sân khấu chính là cuộc đời..
Source: wikipedia
|
Nhận xét
Đăng nhận xét