Nghệ thuật đờn ca tài tử Nam bộ: Trọng trách bảo tồn
Nghệ thuật đờn ca tài tử Nam bộ: Trọng trách bảo tồn
- Nam bộ có 2.019 CLB đờn ca tài tử
- Nét độc đáo: hàn lâm và dân gian
“Lý tưởng nhất là vào những đêm trăng sáng, cứ nghe tiếng đàn tài tử ở đầu xóm vọng về tửng từng tưng là tôi lại thấy nao nao trong bụng. Vậy là biết rồi đó, thế nào cũng phải ra ngồi bằng được mới thôi. Đã ra chiếu ngồi thì phải dợt vài bản, nếu không chẳng tài nào ngủ được, cứ thế có khi cả nhóm ngồi đờn ca đến trời sáng lúc nào không hay”, nghệ nhân dân gian ca tài tử Bạch Huệ kể lại.
Du khách nước ngoài thích thú chơi thử đàn bầu, một trong những loại nhạc cụ trong đờn ca tài tử Nam bộ. Ảnh: AN DUNG |
- Phát triển phải đúng bản chất
Hầu khắp các tỉnh thành Nam bộ, nơi nào cũng có các CLB, đội nhóm ĐCTT sinh hoạt thường xuyên, riêng tại TPHCM, các CLB, đội nhóm chơi ĐCTT có mặt khắp tất cả các quận huyện. Ở các tỉnh thành Nam bộ, lâu nay phong trào ĐCTT vẫn phát triển mạnh mẽ, nghệ thuật ĐCTT còn là một trong những loại hình thu hút du khách, đặc biệt là du khách nước ngoài, góp phần phát triển du lịch địa phương.
“Ban nhạc tài tử không nhất thiết phải quần áo chỉnh tề, vì như vậy có khi làm mất đi chất “tài tử” của người nhạc sĩ, tạo khoảng cách, trở nên xa lạ với người dân Nam bộ và khách mộ điệu” - nhạc sĩ Tấn Nhì nhận định. Đáng lo ngại hơn, nhiều ý kiến cho rằng, không ít nơi người ta lạm dụng nhạc tài tử và ĐCTT nhằm vào mục đích thương mại, câu khách, vô hình trung đã làm mất đi nét đẹp truyền thống của môn nghệ thuật này.
Trọng trách bảo tồn
Bảo tồn những giá trị truyền thống của ĐCTT và tạo điều kiện hỗ trợ để nghệ thuật ĐCTT phát triển là việc làm rất cần thiết. Đây là ý kiến được nhiều đại biểu đồng tình trong các cuộc hội thảo khoa học về ĐCTT, nhưng bảo tồn như thế nào?
Nhạc sư Nguyễn Vĩnh Bảo, một trong những bậc đại thụ và cả đời gắn bó với âm nhạc truyền thống, nói giọng buồn buồn: “Các nghệ nhân giỏi không còn nhiều, hầu hết đều đã lớn tuổi. Những lúc họ biểu diễn ĐCTT, tôi thường thấy người ta xúm vào thu âm, quay hình, chụp ảnh, nhưng việc đó không giúp bảo tồn ĐCTT. Cần phải có những chương trình hành động cụ thể. Phải làm sao để giới trẻ thấy được cái hay, cái độc đáo từ di sản của cha ông ta từ đời xưa để lại. Tôi nghĩ, nên chăng nhà nước và các ngành chức năng cần hỗ trợ để các nhạc sĩ, nghệ nhân giỏi ĐCTT có điều kiện sống thoải mái một chút, họ thư thả về tinh thần thì sẽ có thời gian, dành tâm huyết cho việc truyền nghề, dạy nghề”.
Đồng tình với ý kiến này, nghệ nhân dân gian ca tài tử Bạch Huệ tâm tình: “Lần này, ĐCTT Nam bộ được vinh danh sẽ là một niềm tự hào rất lớn. Học trò ca tài tử của tôi ở các tỉnh rất nhiều, từ 12 tuổi đến ngoài 60 tuổi, tôi nghĩ ngành văn hóa cần hỗ trợ mở các lớp tập huấn về ĐCTT (ít nhất phải 6 tháng) để việc truyền dạy hiệu quả hơn. Người ta nói tre già măng mọc, nhưng tôi đã già rồi vẫn chưa thấy măng đâu!”
MINH AN
Nhận xét
Đăng nhận xét